Ba Lan, ngày ngày, tháng tháng, năm năm.
Giả vờ không nhớ ngày tháng chứ làm sao tôi có thể quên được chuyến đi đặc biệt ấy! Chuyến xe đêm lăn bánh từ Berlin, của nước Đức đã đưa tôi, một cậu thanh niên chân ướt chân ráo mới sang châu Âu, từ từ vượt qua biên giới và tiến về thủ đô Warsaw xinh đẹp. Sau một giấc ngủ dài, mọi thứ dần hiện ra trước mắt tôi, thật khác so với những gì tôi đã từng tưởng tượng, một chút cổ kính, một chút yên bình dưới cơn mưa phùn của những ngày đông lạnh giá.
Theo chân một người bạn đang học tập và sinh sống nhiều năm ở đây, tôi được sưởi ấm bằng những món ăn truyền thống của Ba Lan mà nhớ nhất vẫn là Bigos, một trong những đặc trưng riêng biệt của quốc gia này. Vừa ăn sáng, vừa nghe những khúc nhạc dịu dàng, phóng tầm mắt qua khung cửa sổ nhỏ và ngắm nhìn tuyết rơi. Thật sự là một cảm giác mà tôi không thể quên được.
Sau một buổi sáng ngồi chill trong căn phòng ấm áp, tôi và cậu bạn bắt đầu mò ra ngoài để đón cái nắng mờ nhạt của thủ đô. Đường phố những ngày tuyết rơi thật sự đẹp, đẹp đến nao lòng. Thi thoảng, những chiếc xe bus sơn màu vàng đỏ đang hối hả chạy ngang dọc lại vô tình điểm thêm những nét chấm phá vui nhộn trong một bức tranh vốn dĩ chỉ toàn một màu trắng. Trên đường phố và cả những toa tàu điện ngầm đều được trang trí bởi những ánh đèn xanh đỏ, những cây thông, những chú tuần lộc ngộ nghĩnh như báo hiệu một mùa giáng sinh rộn rã đang ùa về.
Tuy đường phố có chút vắng vẻ nhưng cũng không thể làm giảm bớt sự nhộn nhịp của những ngày cuối năm. Lượn vòng khu phố cổ, men theo những mảng tường nhuốm màu thời gian và cảm nhận từng nhịp thở của Warsaw.
Trong mắt tôi giờ đây là một cái nhìn hoàn toàn khác so với những gì tôi đã từng đọc qua về thủ đô này. Warsaw không lạc hậu, không thưa thớt theo cái cách nhiều khách du lịch kể lại. Với tôi, nơi đây ngập tràn những nét văn hóa và kiến trúc đặc sắc mà chỉ một lần đến nơi này cũng khiến tôi phải trầm trồ ấn tượng.
Ba Lan xinh đẹp, người dân Ba Lan cởi mở mà đầy nhiệt thành. Chuyến đi tuy ngắn nhưng những kỷ niệm về Ba Lan sẽ luôn luôn còn mãi trong tôi. Giống như nhà soạn nhạc Chopin, trái tim của tôi cũng đã nằm lại nơi đây rồi.
Xin chào, mình là Daniel Phan, người kể chuyện của Go Travaniel. Nếu mọi người có hứng thú với những bài viết chia sẻ trải nghiệm du lịch ở Châu Âu thì mời vào đây để "chu du" cùng mình nhé!